Người con gái nơi Hòn Ngọc Viễn Đông, giữa cuộc chiến tranh đầy
khói lửa, vẫn giữ nụ cười trên môi, giữa đạn bom vẫn khát khao cháy bỏng, giữa
cái sống cái chết liền kề vẫn tìm hơi ấm lứa đôi bên nhau, vẫn gửi gắm nụ hôn
ngọt ngào, vẫn yêu đương tự nhiên mạnh mẽ như chính sức sống của tạo hóa. Nụ
cười thiếu nữ, đôi mắt đẹp long lanh chan chứa tình kia, nhẽ ra để tô đẹp cho
cuộc sống, để được cưng được yêu, chứ đâu phải cho chiến trận. Bởi chiến tranh
không chỉ cướp đi xương máu và nước mắt, chiến tranh còn cướp đi cả nụ cười
thiếu nữ, cả tình yêu đôi lứa, những nụ hôn nồng nàn, cả những cảm xúc cháy
bỏng khát khao. Để đổi lấy cuộc sống hòa bình, độc lập tự do, họ đã tự nguyện
tham gia cách mạng, hy sinh tất cả. Chỉ tiếc rằng chiến tranh lại cứ kéo dài,
dài mãi, kéo theo cả tuổi thanh xuân, kéo theo suốt cả cuộc đời.
--- Trích
Lời nói đầu
---