Có những khoảnh khắc trong cuộc đời mỗi chúng ta thấy nhớ nhà,
nhớ tuổi thơ, nhớ con đò nhỏ lâu rồi không có khách qua sông nên nằm buồn bến
nước, nhớ cánh đồng và cánh cò trắng "chở luôn nước mắt cay nồng của
cha", nhớ những người thân yêu vẫn hằng ngày ngóng vọng ta về.
Đôi khi chúng ta nhận ra mình đang cô đơn giữa thành phố đông
người, đôi chân đã mệt nhoài, khóe mắt đã cay và nụ cười không còn hồn nhiên
như những ngày chỉ biết nói cười chẳng cần lo nghĩ.
Đến một lúc nào đó, chuyện về quê sẽ trở thành xa lạ với chúng
ta. Về quê không đơn giản chỉ là ngồi trên chiếc xuồng ba lá chông chênh để má
bơi đưa ta đi trên những dòng sông đẹp; không phải vài ba bước đã sang cây cầu
tre lắt lẻo nghiêng mùa nắng mưa; không phải cứ nhắm mắt lại là thấy mình nằm ngủ
trên rơm rạ quê nhà... Đến một lúc nào đó, vê quê sẽ là ước ao lớn nhất trong
vô vàn những ao ước đời người, không chọn gì chỉ mong an trú...
Nếu khát khao đủ lớn, chúng ta đều có thể ngược về quá khứ tìm lại dấu
yêu dang dở năm nào, để được sống lại ấu thơ, để được bình an và rồi vững chân
bước tiếp. Tác giả gọi đó là: Ngược chiều thiên di!