Tình yêu của tác giả Diễm Trang với sân khấu - điện ảnh là thứ
tình yêu chắt chiu từ những kỷ niệm thuở ấu thơ của một người từng biết thế nào
là hoàng kim của sân khấu kịch Sài Gòn, là người yêu những bộ phim đến mức khao
khát được hiểu chúng.
Tác phẩm dựa trên những điểm tương đồng giữa sân khấu và rạp
phim với "một đám đông nhỏ ăn mặc đẹp đẽ tập trung trong một khán phòng
kín đáo" tận hưởng cái thời khắc mà nghệ thuật hé mở cho họ một thế giới
khác, giữ chặt họ trên ghế để chăm chú dõi theo những hoạt động trên sân khấu -
màn ảnh.
Lột tả thứ "ma thuật" lôi cuốn khán giả kịch nghệ và
điện ảnh, Diễm Trang cũng "giữ chặt" người đọc đi cùng mình thưởng
thức từ những vở kịch tiêu biểu nhất đến những bộ phim đáng chú ý nhất dưới cái
nhìn chắt lọc của tác giả.
Đối tượng của tác giả không phải là đại cảnh mà là từng bộ phim,
từng vở kịch. Chính những chọn lựa đó đã khắc họa phần nào diện mạo của sân
khấu Việt Nam, cũng như điện ảnh thế giới thời gian qua.
Với lối viết rất duyên, bông lơn mà không bỡn cợt, giàu cảm xúc
nhưng không bị cuốn đi theo cảm xúc, các bài tiểu luận đã dung hòa được tính
học thuật với đại chúng, khắc họa một "thánh đường" cao quý nhưng
không hề xa lạ với đa số.