Năm 1935, hồi mới vào đời, làm ở Sở Thủy Lợi Nam Việt, những lúc
lênh đênh trên kinh rạch miền Hậu Giang, nhớ mặt nước xanh rêu của Hồ Gươm, con
đê thăm thẳm của sông Nhị, tôi viết hồi kí, chép lại những hình ảnh của người
thân, những nỗi vui buồn của tuổi thơ và tuổi niên thiếu. Viết được khoảng 500
trang vở học trò, không chủ ý in thành sách mà chỉ đề vài người thân đọc. Tập
đó còn lại được vài trăm trang, gần đây đọc lại thấy không có gì đáng giữ.
Năm nay, 1980, gần tới lúc cuối đời, thực hiện xong chương trình
biên khảo và triết học Trung Hoa thời Tiên Tần - tập cuối cùng: Kinh Dịch, Đạo của người quân tử hoàn
thành năm ngoái, cũng trong cảnh xa quê và xa người thân như 45 năm trước, tôi
lại viết hồi kí, cũng không có ý in thành sách, mà chỉ để cho vài người thân
đọc. Viết lần này không say mê như lần trước, mà tôi chắc cũng sẽ không có gì
đáng lưu lại. Để qua những dư niên, thế thôi.
--- Trích
Lời nói đầu
---