Có nhiều cách để người khác biết về mình, nhưng Nguyễn Văn Tuấn
đã chọn cách hiệu quả nhất, đó là kể chuyện. Tôi biết về anh không nhiều, chỉ
thông qua những bài anh viết trên báo chí Việt và qua blog của anh, nhưng những
gì tôi cảm nhận được, cũng giống cảm nhận của nhiều người, anh là một-nhà-khoa-học-dấn-thân.
Và cảm nhận đó càng được khẳng định hơn khi đọc Tự sự của một người làm khoa học (Nhà xuất bản Tổng hợp TP. HCM,
2013).
Với Tự sự của một người
làm khoa học, người đọc thấy Nguyễn Văn Tuấn có tinh thần khoa học - vì anh
phê bình nhưng không chê bai, phản biện nhưng không chỉ trích. Và Nguyễn Văn
Tuấn cũng có tinh thần dấn thân - vì anh đề cập đến những sự thật của xã hội
Việt hiện nay (đạo đức xuống cấp, ăn cắp học thuật…), chứ không “mũ ni che tai”
hoặc “đóng khung trong tháp ngà” như thái độ của không ít người làm khoa học
khác.
Đọc Tự sự của một người
làm khoa học, người ta thấy Albert Einstein nói có lý: “Một người bắt đầu sống khi anh ta có thể sống vượt ra ngoài bản thân
mình”. Một cuốn sách dễ đọc, nhiều cảm xúc, có ích cho mọi người, đặc biệt
là người trẻ và người làm khoa học.
Phan Sơn