Khổng tử không phải là một giáo chủ, cũng không có ý thành lập
một triết thuyết, cũng không tự nhận là một hiền nhân, chỉ suốt đời “dạy người
không biết mỏi”, mà gây được một ảnh hưởng rộng hơn, bền hơn tất cả các triết
gia khác, đứng ngang hàng với tất cả các vị giáo chủ lớn nhất của nhân loại.
Hiện tượng lạ lùng đó do đâu? Khổng tử đã có công gì với phương Đông chúng ta,
đã đổi mới như thế nào về giáo dục? Ông dạy những gì, đào tạo một hạng người ra
sao, thương yêu môn đồ ra sao mà khi ông mất họ đều để tang ông ba năm và có
người ở lại giữ mộ cho ông thêm ba năm nữa? Hơn 2000 năm sau, ông vẫn được gọi
là vị “vạn thế sự biểu”.
Xem Nhà giáo họ Khổng,
bạn đọc sẽ cảm nhận được nhiều điều thâm thúy về tính nhân hậu, lòng tin và tình
thương yêu của một người thầy đối với học trò. Khổng tử dạy học không giống với
những người thời trước và sau ông. Ông chủ trương bình dân hóa giáo dục - tức
là dạy bất kỳ ai, không phân biệt kẻ giàu người nghèo và chánh trị hóa giáo dục
- tức là đào tạo người có đức hạnh, trí óc sáng suốt, có liêm sỉ để cứu đời,
cải tạo xã hội.
--- Trích
Lời Nhà xuất bản
---