“Đó cuộc đời tôi như vậy. Tôi thấy nó đáng
sống và nếu có cơ hội được sống lại cuộc đời đó thì tôi vui lòng sống lại.”
Không ai ngờ được rằng những lời nồng nhiệt, lạc quan, trẻ trung đó
chính là của một ông lão đã ngoài chín mươi tuổi, mặt nhăn nheo, tay khô đét,
tóc bạc phơ, lông mày rậm, mũi lớn, mắt như mắt cú, đặc biệt nhất là cái miệng
rộng, môi mỏng, mím lại, có vẻ vừa chua chát, vừa căm hờn. Trong non sáu chục
tấm hình của ông in trên bìa các sách báo, từ hồi trẻ tới lúc ông gần mất, tôi
không thấy một tấm nào ông mỉm cười cả. Người ta gọi ông là Voltaire của thế kỉ
XX thật đúng. Đúng về khóe miệng, đúng về tinh thần, đúng cả về cuộc đời và sự
nghiệp. Cả hai đều là triết gia, đều can đảm, cay độc, và đều chiến đấu cho Tự
do; riêng Russell vì thời đại thay đổi, còn chiến đấu cho Hòa Bình nữa.