…“Anh đứng yên. Biết mình vừa đi một chuyến rất xa, và luôn ngóng
ngày quay lại nơi chốn yêu quý này. Giờ thì anh đã ở đây, còn cô thì đi vắng.
Thành phố bên dưới kia cũng đi vắng rồi. Anh sẽ đứng thế này, để đợi đến ngày
mai, khi bình minh lên, ánh sáng hồng hồng một ngày mới bao phủ lên vạn vật,
anh sẽ lên chuyến xe bus quen thuộc của họ, đến tìm cô. Hồi chiều, chủ khách sạn
lúc mở cửa căn phòng này đưa anh vào, im lặng đưa cho anh mảnh giấy báo nơi ở
thường trú của cô:
Khu 29, lô E, số mộ 435 - Nghĩa trang thành phố.”…
Tháng 11 năm 2010
Nguyễn Thị Thu Huệ