Từ khi Việt ngữ được đặt trở về địa vị của nó ở Tiểu học, rối
Trung học, rồi Đại học, thì việc soạn một bộ Ngữ pháp Việt Nam thành ra khẩn
thiết nhất.
Một số người đã lưu tâm đến vấn đề đó, và đã nhận thấy rằng
không thể theo đúng phương pháp cổ điển của phương Tây được (tức là phương pháp
hiện nay còn dùng trong các sách giáo khoa Anh, Pháp… Vì hai lẽ: lẽ thứ nhất,
phương pháp đó đã lỗi thời, không uyển chuyển, không tự nhiên; lẽ thứ nhì, là
Việt ngữ ở trong một hệ thống khác xa hệ thống Ấn Âu: Việt ngữ là một ngôn ngữ
cách thể (langue isolante) chứ không phải là ngôn ngữ tiếp thể (langue
affixante), phần từ pháp (morphologie) của nó rất đơn giản, không như trong
ngôn ngữ Anh, Pháp, chẳng hạn; cho nên bất kì phương pháp nào của phương Tây
cũng phải sửa đổi nhiều rồi mới có thể áp dụng vào Việt ngữ được.
Hai ông Trương Văn Chỉnh và Nguyễn Hiến Lê thuộc trong số người
có nhận định đó, đã tốn công tham khảo nhiều sách khảo về ngữ pháp Anh, Pháp,
Hán, để tìm một phương pháp thích hợp với Việt ngữ, và hai ông trình bày phương
pháp đó với độc giả trong cuốn Khảo luận
về ngữ pháp Việt Nam này.
--- Trích
Tựa
---