Cõi của riêng tôi với tịch mịch hương trà, của ngôi nhà cổ
kính, rêu phong trầm mặc trong những buổi hoàng hôn thấp thoáng bóng dơi bay.
Trong cõi ấy luôn hiện diện bóng hình và kỷ niệm của ông cố
tôi, người cùng tôi uống trà, dạy chữ Nho khi tôi còn nhỏ.
Có lẽ,
ly trà buổi khó khăn chưa thật sự là trà ngon thượng hạng, nhưng chuyện trà
ngày ấy rất tuyệt vời, đáng để nhớ, để thương vô hạn ở trong lòng!
Ngày
tóc hoa râm, uống chén trà thơm trong bóng chiều bảng lảng mới thấy buổi ban
đầu ấy, ông đã gieo vào tâm thức tôi một tình yêu bất tận với văn hóa Việt Nam,
với cỏ cây hoa lá và vạn vật. Làm sao tôi quên hình bóng ông mỗi sáng rửa mặt
bên chậu bông lài đầy hoa trắng muốt, làm sao tôi quên dáng ông ngồi uống cà
phê sáng an tĩnh trên chiếc ghế cổ xưa, làm sao tôi quên buổi cơm tối mỗi ngày
của ông rất Tây vì có ly rượu chát và dùng cơm trên dĩa với muỗng, nĩa. Buổi
cơm ấy còn đầy tính nhân văn, vì bao giờ ông cũng nhường một chút cơm cho mấy
con thằn lằn ăn chực thành quen và dạn người như vật nuôi vậy!
Quyển Bốn Mùa Trà Rượu Nước Hương này, tôi ấp
ủ và viết trong ngôi nhà của ông, với những quấn quýt, những yêu thương, những
kiến thức bất tận do ông khơi nguồn, truyền trao. Xin được trân trọng kính dâng
lên hương hồn ông cố như một nén tâm hương chân thành và đầy nhung nhớ!
Ngày
tháng vẫn trôi!
Tường
vôi, mái ngói vẫn thấp thoáng cánh dơi bay!
Hồn
muôn năm cũ vẫn bàng bạc trong mỗi chén trà, chén rượu. Lịch sử và văn hóa vẫn
hiện diện dù hiển hiện hay âm thầm!
Mặc ngoài
kia thương hải tang điền!
Phú Xuân Hội - Hạ Chí 2017
Lãn Vân Hiên
Viên Trân cẩn bút