Mười chín truyện ngắn hầu hết là những câu chuyện kể ở ngôi thứ
nhất với mạch văn đều đều, đơn giản dễ đọc, dễ hiều cứ túc tắc đi vào lòng
người. Thỉnh thoảng mới bắt gặp một chút run rẩy của “thơ”: “… không hiểu sao
sương mù lại âm thầm phủ trắng, nước suối chảy lờ đờ trong cõi lạnh tanh mênh
mang vô định” (Dưới tạng sương mù);
“Một nắm tro tàn trôi theo dòng suối chảy, mây chìm sóng nổi mênh mang” (Một nắm tro tàn); “Và trong ánh mắt thơ
ngây của em tôi mặc tình cho những cánh sim bay dưới ráng hồng lộng lẫy” (Ráng hồng lộng lẫy)…
Khép lại tập truyện với 19 câu chuyện mà tác giả đã “lặn hụp để
chắt lọc và vớt lại những mảnh vụn của tâm hồn mà ai đó đã bỏ quên…” để lại
nhiều dư âm “bảng lảng khói sương” cho người đọc. Sơn không chủ đích hư cấu cốt
truyện, trau chuốt con chữ để trở thành tác phẩm hoàn mỹ, nhưng cái thu hút
người đọc phải mở đến trang cuối cùng chính là hồn vía của từng câu chuyện kể.