Cô gái bảo rằng cô và người cô yêu hiện
không thể đến với nhau, cô hy vọng đến một lúc nào đó họ có thể làm lại từ đầu
tại một nơi khác. Liệu có thể là như thế không? Khi chúng ta nói về một thời điểm
và nơi chốn nào đó chúng ta thường nuôi một hy vọng nhưng đồng thời cũng có
chút tuyệt vọng, nếu hôm nay có thể làm được thì cần gì phải đợi đến nơi nào và
lúc nào? Chẳng ai biết được đó là khi nào. Có khi đúng lúc nhưng lại không phải
nơi, khi đúng nơi rồi lại sai thời điểm; có khi đúng lúc đúng nơi thì lại không
hợp tâm trạng. Chàng trai hiện không còn tự do, cô gái chỉ còn thể hy vọng ngày
nào đó lại được bắt đầu lại với chàng trai. Mà biết đâu khi chàng trai tự do
thì cô gái lại bị ràng buộc; khi cô gái được tự do thì lại đến phiên chàng trai
bị ràng buộc. Khi cả hai đều tự do thì họ lại ở quá xa nhau, không thể gặp được.
Và rồi cũng đến lúc phù hợp, chàng trai và cô gái đều không còn bị ràng buộc,
thế nhưng lúc đấy cả hai đều đã thay đổi. Chẳng phải họ đã từng ước hẹn có ngày
gặp lại sao? Chẳng qua đó chỉ là một tia hy vọng lóe lên trong thời điểm tuyệt
vọng. Tôi yêu người, tôi vững tin rằng duyên của đôi ta vẫn chưa cạn, và đến lúc
nào đấy chúng ta sẽ gặp lại nhau, vì vậy người hãy sống thật tốt nhé… Chúng ta
chia tay trong nước mắt, cố đi tiếp quãng đường của mình để đợi chờ giây phút
trùng phùng. Tiếc thay, tất cả các cuộc trùng phùng đều có mẫu số chung: tưởng
tượng lúc nào cũng lấp lánh hơn thực tế.
Hai kẻ mong đợi phút giây trùng phùng rồi
cũng đã yêu thương người khác. Để rồi đến lúc nào và ở một nơi nào đó họ gặp lại
nhau, họ mới nhớ rằng ngày trước họ đã từng có với nhau một lời hẹn ước.