Một sinh viên Việt Nam học tại ngoại quốc mới viết thư cho tôi,
bảo: “Người mình hồi trẻ nên học tinh thần của Do Thái, hồi già nên học tinh
thần của Ấn Độ”.
Phải lắm. Về già nên có tinh thần Ấn Độ, tức tinh thần Phật
giáo. Tôi thì tôi thích tinh thần Lão giáo hơn. Khó tưởng tượng được Đức Thích
Ca mà đặt một em trên đùi rồi vuốt ve mái tóc tơ, cặp má mịn của nó; còn Lão Tử
thì rất có thể xốc nách một em tung tung nó lên cho nó cười sằng sặc, hoặc nắm
tay nó mà giung giăng giung giẻ dưới bóng hoàng lan quanh một bãi cỏ. Nhưng
Phật hay Lão thì cũng vậy.
Còn tuổi trẻ thì nhất định nên học tinh thần Israël, chứ không
phải tinh thần Âu Mĩ, cũng không phải tinh thần Nhật Bản. Nhật Bản bắt đầu canh
tân cách đây đã một thế kỉ, tôi không biết hiện tình nước ta ở vào cái giai
đoạn đã qua nào của họ, nhưng chắc là họ bỏ xa ta ít gì cũng năm sáu chục năm
mà tinh thần của họ lúc này chắc không khác tinh thần Âu Mĩ là mấy, sản xuất
cho mạnh để vượt Pháp, vượt Anh, đuổi kịp Mĩ, Gia Nã Đại. Bấy nhiêu cũng đáng
quí đấy, nhưng chưa đủ và không hợp với hiện tình của ta, cho nên học Israël
có lợi hơn là học Nhật.
--- Trích
Tựa
---